Nguyễn Tâm

BÁT ĐẠI NHÂN GIÁC


Thế gian vốn thể vô thường
Sanh già bệnh diệt khôn lường truân chuyên
Đạo đời cho kẻ hữu duyên
Cõi trần ô trượt hão huyền đâu hay


Khổ sầu bi lụy đắng cay
Một rừng tội nghiệp thân này phải mang
Đông về thu đón hè sang
Kiếp người như thể lá vàng rụng rơi


Tâm thành quán sát đúng nơi
Xa lìa quả ác tránh khơi thêm sầu
Chuyên lo niệm phật trong đầu
Không còn sinh tử mà cầu bình an


Vượt qua năm uẩn trái ngang
Sắt Hành Thọ Tưởng Thức đang hoành hành
Chúng che Phật tánh đã đành
Cản ngăn ta đến đất lành tây phương


Nhìn người đa dục mà thương
Suốt ngày tham đắm chẳng tường u mê
Ngẫm ra mới thấy tái tê
Chăm tu hành đạo mà kề hoa sen


Trong lòng ma chướng mon men
Ta không tinh tấn chúng bèn nhiễu nhương
Thường hành hàng phục quỷ vương
Phá phiền não ác mở đường tuệ căn


Ngu si quán chiếu phải răn
Học nhiều nghe rộng luôn năng làm lành
Gieo nhân bố thí tập tành
Sau này phước báu đã dành tại thân


Từ bi trì giới báo ân
Mười phương chư Phật giải phân pháp này
Phàm phu nghiệp quả sâu dày
Ngàn muôn ức kiếp sa lầy bùn nhơ


Bao loài khổ hạnh sao ngơ
Phát tâm phổ độ căn cơ đại thừa
Bát đại nhân giác trọn vừa
Nhiệm màu pháp giới ngăn ngừa vô minh


Hào quang Phật sáng lung linh
Bên kia bờ giác rõ hình Như Lai
Trọn đời đạo gánh trên vai
Nguyện thề nhất dạ miệt mài độ sanh !


Nguyễn Tâm
08 -18 - 2011

Được bạn: vdn 19.8.11 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "BÁT ĐẠI NHÂN GIÁC"